“Tôi hiểu.” Triệu Phương Phỉ liên tục gật đầu.
Những ngày này cô ấy đã chán nản, thậm chí còn muốn nghỉ việc luôn nhưng không nghỉ việc không được, cô mất công việc này, về nhà cũng không có việc làm. Bây giờ Tống Miên Tư cho cô một tia hy vọng, Triệu Phương Phỉ như bắt được cọng rơm cứu mạng, trong lòng cũng có hy vọng.
Tống Miên Tư an ủi Triệu Phương Phỉ vài câu rồi mới rời đi, cô bảo Triệu Phương Phỉ sau này có chuyện gì thì để lại lời nhắn cho Thái Đại Dũng, để Thái Đại Dũng hôm sau nói lại với cô cũng được.
“Mẹ chúng con về rồi.” Tống Hữu Thành ném hai cái gùi vào góc tường, cúi đầu buồn bã đi vào nhà.
Liễu Hồng Hoa từ trong nhà đi ra, thấy gùi không còn gì, trên mặt nở hoa: “Rau bán hết rồi à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây