“Vợ Hạ Thành, cháu là người thông minh.” Lâm Bảo Gia lại cảm thán: “Có vài lời tôi không nói thì trong lòng cháu cũng nên hiểu rõ. Các cháu làm như vậy rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm thế nào?” Tống Miên Tư cười hỏi ngược lại.
“Đầu cơ tích trữ còn không nguy hiểm sao?” Lâm Bảo Gia không vui nói, ông đặt cốc nước xuống: “Vợ Hạ Thành, cháu nghe tôi khuyên, đầu cơ tích trữ là không nên, dạo này cháu cũng kiếm được chút tiền rồi nên dừng lại đi, nếu không nếu chính sách trên siết chặt thì đội trưởng cũng không bảo vệ được cháu.”
“Đội trưởng, trước tiên cháu hỏi chú vài câu.” Tống Miên Tư ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: “Chú thấy làm ruộng có vất vả không?”
“Đương nhiên là vất vả.” Lâm Bảo Gia không do dự gật đầu, làm ruộng là việc vất vả, lúc gieo hạt phải cắt cỏ, phải cày đất, sau khi gieo hạt xuống lại phải ngày ngày tưới nước diệt sâu, gặp phải thời tiết nóng nực cũng không được lười biếng, đến mùa thu hoạch thì càng không cần phải nói, phải cúi lưng làm việc cả ngày trên ruộng, làm một ngày thì cả người không thẳng nổi lưng. Cho nên có một số người già sau khi lớn tuổi thì mắc không ít bệnh tật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây