“Chị dâu, chuyện này thật sự không phạm pháp chứ?” Tiền nhiều quá, trong lòng Lâm Hạ Công cũng bắt đầu lo lắng.
Tống Miên Tư không hề cười nhạo cậu, tâm lý này của Lâm Hạ Công trong thời đại này là rất bình thường, những người đã trải qua cuộc sống hỗn loạn của thập niên bảy mươi cơ bản đều bị dọa sợ mất mật, họ không dám làm bất cứ chuyện gì hơi quá trớn, cho dù trên đất có tiền, họ cũng không dám nhặt. Nhưng cũng có người khác biệt, Tống Miên Tư phát hiện trong huyện có không ít hộ cá thể, mặc dù khi họ buôn bán đều lén lút nhưng Tống Miên Tư dám chắc tiền họ kiếm được chắc chắn không ít.
Không nói gì khác, chỉ cần làm nghề đánh giày, tiền kiếm được cũng chưa chắc đã ít hơn đi làm.
“Không phạm pháp, em cứ yên tâm.” Tống Miên Tư nói: “Trước đây, ông Đặng có đưa “hạt dưa kẻ ngốc” lên báo? Người ta làm ăn lớn như vậy còn không sao, chúng ta chỉ làm việc giúp nhà hàng quốc doanh mua hàng hóa thì không thể coi là phạm pháp được.”
Nghe cô nói vậy, trong lòng Lâm Hạ Công mới hơi yên tâm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây