Khi cha Thượng Minh Viễn mất hắn mới sáu tuổi, lúc ấy cha hắn chết không được vẻ vang cho lắm, Thượng gia sợ hoàng đế lấy cớ Thượng Minh Viễn còn nhỏ mà trì hoãn việc phong tước, hoặc là thu hồi tước vị, cho nên mới để Thượng Bình là nhị thúc của Thượng Minh Viễn kế thừa tước vị.
Trong đó cũng có sự cân nhắc Thượng Minh Viễn còn nhỏ, không gánh vác nổi Thượng gia, tóm lại dưới nhiều yếu tố, nhị thúc của hắn kế thừa tước vị bị giáng hai bậc, chỉ để lại cho đời sau một tước vị huyện nam cuối cùng.
Thượng Bình đã từng thề trước linh cữu của Thượng Hưng và bài vị tổ tiên, đợi đến khi Thượng Minh Viễn trưởng thành sẽ trả lại tước vị cho cháu trai.
Hai năm đầu, cuộc sống của Thượng Minh Viễn vẫn như trước, hắn vẫn là đại thiếu gia của Thượng gia, nhưng đến năm thứ ba thì có chút khác biệt.
Hắn bắt đầu gặp xui xẻo, nhị thúc nhị thẩm tuy vẫn quan tâm chăm sóc hắn hết mực, còn tốt hơn cả Thượng Minh Kiệt mới hơn một tuổi, nhưng hắn vẫn ngã ngựa, lăn xuống sườn núi khi leo núi, mùa xuân thì cảm lạnh, mùa hè thì cảm nắng, mùa thu thì dịch bệnh, mùa đông thì đúng lúc cô cô của hắn về mừng thọ lão thái thái, thấy hắn gầy trơ xương, cả người toát ra hơi thở chết chóc, ai cũng nói hắn không sống qua được mùa đông.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây