Lâm Thanh Uyển liếc nhìn bà ta một cái, sau đó quay đầu hỏi Lục thúc: “Lục thúc, đây là tức phụ hay là bà cô Lâm gia chúng ta vậy?”
Sắc mặt Lục thúc khó coi, trừng mắt nhìn phụ nhân một cái rồi nói: “Nàng ta là vợ của thất ca con, lần trước con gặp nàng ta lúc còn nhỏ, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.”
Lâm Thanh Uyển gật đầu, thản nhiên cười nói: “Lục thúc, nữ hài tử trong nhà cũng nên đi học, đọc sách thánh hiền mới hiểu chuyện, con thấy chi bằng lấy ra một phần tiền xây một cái trường học nhỏ, để cho những bé gái đến tuổi đi học trong tộc đều được đi học, cũng học một chút cầm kỳ thi họa, may vá nấu nướng, hiểu thêm đạo lý. Nếu không cha mẹ hư hỏng dạy dỗ con cái không tốt, cả đời đứa trẻ đó coi như hỏng mất. Trong tộc cũng nên suy nghĩ cho con trẻ nhiều hơn.”
Ba vị tộc lão sắc mặt tái nhợt, mím môi không nói gì.
Ở Dương Châu, tuy Lâm Thanh Uyển cũng rất cường thế, nhưng lời nói ra luôn rất cung kính, hôm nay lời nói lạnh lùng mỉa mai như vậy là lần đầu tiên, ba vị tộc lão đều có chút không thể chấp nhận được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây