Lâm Ngọc Tân ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy, thân thể nàng cứng đờ, nhìn theo chỗ cô út vừa rồi trợn trắng mắt, thấy nơi đó trống không, cái gì cũng không có.
Ánh mắt nàng đờ đẫn, hơi mở to, lúc cô út nhìn qua nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngoại trừ Bạch Ông đứng xem ở bên cạnh, thì không có ai phát hiện dị trạng của Lâm Ngọc Tân.
Bạch Ông suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, hắn sợ bị sét đánh, nhất định là như vậy.
Lâm Giang tiếp tục dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nữ nhi, Lâm Thanh Uyển tiến lên nắm tay nàng ấy tiếp tục đi về phía hậu viện, “Rửa mặt trước đi, lát nữa khách nhân sẽ tới.”
Lâm Ngọc Tân lặng lẽ đi theo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây