Lâm Thanh Uyển nhìn theo bóng lưng hắn biến mất, nhẹ giọng nói: “Hắn và huynh rất giống nhau, tâm địa đều xoay chuyển mười tám khúc cua.”
Lâm Thanh Uyển dừng một chút nói: “Huynh thì nhiều hơn hắn một chút, ba mươi sáu khúc cua đi.”
Lâm Giang cười khẽ, tựa vào gối nói: “Đây cũng là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho muội, gia tộc bây giờ cần phải dựa vào muội, còn quyền nói chuyện được bao nhiêu thì phải tùy thuộc vào muội tự mình tranh thôi.”
Lâm Thanh Uyển gập đầu,“ Muội hiểu.”
Lâm Giang mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây