“Loại y phục mà ta đang mặc hiện tại, ở chỗ chúng ta gọi chung là Hán phục. Có rất nhiều người thích, sẽ mua về để mặc. Nhưng vì nhiều lý do, những bộ y phục này không phải là trang phục phổ biến hàng ngày, người bán cũng hạn chế, mà người có thể làm ra những bộ đẹp lại càng ít. Vì vậy, mỗi lần mua phải đợi rất lâu. Vừa rồi ta đang nghĩ, phần lớn nữ tử ở Đình Châu đều biết làm y phục, thêu thùa phải không? Ta muốn mở một tiệm đặt may Hán phục ở đây, ta sẽ nhận đơn hàng, sau đó in đơn ra rồi giao cho ngươi. Nhạc Chi, ngươi cho người phân phát đơn hàng xuống dưới, để những nữ tử có tay nghề ở Đình Châu nhận việc cắt may y phục. Tiền kiếm được, ta chỉ lấy hai phần, tám phần còn lại thì ngươi muốn bao nhiêu, phần còn lại sẽ để cho những nữ tử may y phục đó. Họ muốn nhận bạc cũng được, muốn lấy vật phẩm tương đương cũng có thể, tùy họ chọn. Nhạc Chi, ngươi thấy ý tưởng của ta thế nào?”
Tang Giác Thiển nói xong, ánh mắt long lanh nhìn Lý Quân Diễn, chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Lý Quân Diễn lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt cũng sáng rỡ chẳng kém nàng, “Ta thấy ý tưởng này rất tuyệt. Thiển Thiển, ngươi luôn khiến ta phải ngạc nhiên, cũng giúp đỡ dân chúng Đình Châu rất nhiều!”
Bị ánh mắt chăm chú của Lý Quân Diễn nhìn không rời, nghe hắn khen ngợi, mặt Tang Giác Thiển không khỏi ửng đỏ.
Nàng né tránh ánh nhìn nồng nhiệt của hắn, mỉm cười nói: “Ngươi thấy ổn là được rồi, ta còn sợ ngươi nghĩ ta suy nghĩ quá đơn giản.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây