“Là Vương gia cứu cả nhà ta, từ nay về sau, cả nhà già trẻ của ta nguyện làm trâu làm ngựa cho Vương gia!”
Nghe tiếng cảm ơn của dân chúng, thần sắc Lý Quân Diễn bình tĩnh, đợi họ yên lặng rồi mới cất cao giọng.
“Nước các ngươi uống, lương thực, thịt, muối và đường các ngươi ăn đều là do nữ thần tiên ban tặng. Các ngươi không chỉ phải nhớ ơn bổn vương mà còn phải nhớ ơn nữ thần tiên.”
Dân chúng liền cúi lạy, đồng thanh hô to: “Tạ ơn nữ thần tiên!”
Lý Quân Diễn phất tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng một lần nữa: “Nữ thần tiên sẵn lòng giúp các ngươi là bởi lòng từ bi của nàng ấy, nhưng các ngươi có chân có tay, không thể để nữ thần tiên nuôi các ngươi mãi, nuôi cả đời con cháu các ngươi. Từ hôm nay, tất cả mọi người phải làm việc, làm những việc nằm trong khả năng của mình. Từ nay trở đi, tất cả dân chúng ở Đình Châu phải chịu quản lý như quân lính. Người già và trẻ nhỏ nuôi gà, vịt, ngỗng, heo, bò, cừu, đan chiếu tre, giỏ tre, sọt cỏ và các vật dụng hằng ngày khác. Thanh niên khỏe mạnh đều phải ra đồng khai hoang, gieo trồng, tưới nước, nhổ cỏ và bón phân. Đừng nói với bổn vương là các ngươi không biết làm, không biết thì học, nếu không muốn học, chỉ muốn hưởng lợi, chỉ muốn bổn vương và nữ thần tiên nuôi, vậy thì đừng trách bổn vương không nể tình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây