Trước sự trách móc của A Sử Na Na Xích, Hốt Lỗ Nỗ Nhi không còn giữ vẻ điềm đạm, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta, nói:
“Chẳng lẽ Tam vương tử không có ý nghĩ này hay sao? Chẳng phải ngài cũng muốn lập công lớn để phụ vương nhìn thấy sao? Nếu mọi việc thuận lợi, dĩ nhiên không còn gì tốt hơn. Nhưng giờ xảy ra chuyện, ngài lại muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu ta? Ngay từ lúc chúng ta xuất binh, ngài và ta đã cùng ngồi chung một con thuyền. Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết. Ta không tự cao, nhưng trong lòng phụ vương ngài, vị trí của Tam vương tử chưa chắc đã nặng hơn ta. Ta là người từng vì Đột Quyết mà chinh chiến, lập vô số công lao. Còn ngài, hưởng hết vinh hoa phú quý, bao năm qua chỉ biết an nhàn hưởng thụ. Ngài nghĩ phụ vương vì sao lại đồng ý để ngài dẫn binh ra trận? Có thật là vì coi trọng ngài không? Không, chẳng qua vì ngài chịu nghe lời ta. Ông ấy để ngài xuất quân, chỉ là muốn ngài nghe theo mệnh lệnh của ta mà thôi.”
Lời của Hốt Lỗ Nỗ Nhi khiến sắc mặt A Sử Na Na Xích trắng bệch.
Những đạo lý này, không phải hắn ta không hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận.
Ai lại muốn thừa nhận mình còn không bằng một thần tử?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây