Hiểu rõ ý của Tiêu Dật Trần, Tang Giác Thiển cười nhạt, tiếng cười trong trẻo vang lên, lan tỏa khắp căn phòng.
Sau khi cười, sắc mặt của Tang Giác Thiển nghiêm lại, “Tổng giám đốc Tiêu, tôi không thích viên dạ minh châu này, anh đã mua rồi thì cứ giữ lấy mà dùng.”
Tiêu Dật Trần nhìn chằm chằm vào mắt Tang Giác Thiển, ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu, “Vậy bà chủ Tang thích gì? Cả cửa tiệm này chăng? Tôi có thể mua toàn bộ mọi thứ trong tiệm tặng cho cô. Nếu cô thích thứ khác, tôi cũng có thể mua tặng cô.”
Giọng điệu của Tiêu Dật Trần rất nghiêm túc, không mang chút ý đùa giỡn nào.
Chưa đợi Tang Giác Thiển nói gì, Tiêu Dật Trần lại tiếp tục.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây