Sắc mặt Lý Quân Diễn trở nên nghiêm nghị, ánh mắt đầy nặng nề, giọng nói cũng thêm phần nghiêm túc: “Ngươi đã phạm lỗi, tất nhiên sẽ phải chịu phạt, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là ngô. Nếu ngươi xảy ra chuyện, ngô ở Đình Châu sẽ không ai trông coi, e rằng sẽ bị người ta cướp sạch. Trước mắt cứ ghi lại, đợi thu hoạch xong ngô rồi tính tiếp.”
“Dạ! Tạ ơn Vương gia! Xin Vương gia yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không dám lơ là nữa, nhất định sẽ canh giữ chặt số ngô còn lại, tuyệt đối không để kẻ nào cướp đi dù chỉ một cái lá. Nhưng… Vương gia, số ngô bị đưa đi thì phải làm sao? Nếu Cảnh Vương nhìn thấy ngô thì…”
Trong giọng nói của Tôn Nhị ngập tràn lo âu.
Sắc mặt và giọng điệu Lý Quân Diễn cũng dịu lại: “Không cần quá lo lắng, Thần Nữ nói rồi, hiện giờ ngô vẫn chưa có hạt, dù có mở ra thì bên trong cũng trống rỗng, hắn sẽ chẳng thấy gì.”
Cảnh Vương vốn chẳng biết gì về ngô, đợi hắn ta lột hết lá ngoài ra mà thấy bên trong trống rỗng không có gì, hẳn sẽ giận dữ điên cuồng, tuyệt đối không nghi ngờ thêm điều gì khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây