Nghe lời lẽ bá đạo của Tạ Minh Thiện, Tang Giác Thiển tức đến bật cười, “Tôi chưa thấy anh có điểm nào hợp với tôi, nhưng tôi lại nhận ra anh mặt dày đến thế nào rồi đấy! Trước kia, anh qua lại thân mật với chị họ của tôi, ông và bác tôi đều đã thấy tận mắt. Nay anh lại giả vờ như chưa từng có chuyện đó, ngang nhiên nói muốn theo đuổi tôi trước mặt chị họ. Anh không cần mặt mũi, nhưng nhà họ Tang chúng tôi cần!”
Ánh mắt Tạ Minh Thiện thoáng tối lại, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, “Trước kia tôi có gần gũi với Tang Trân Trân một chút, nhưng chỉ là muốn qua cô ấy để tìm hiểu về cô thôi. Việc lấy lòng bạn bè bên cạnh người mình muốn theo đuổi cũng đâu có gì lạ? Nếu vì thế mà ông và bác trai, bác gái hiểu lầm thì cho cháu xin lỗi. Từ nay, cháu nhất định sẽ chú ý giữ khoảng cách với Tang Trân Trân. Nhưng Thiển Thiển, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cô!”
Nói xong, Tạ Minh Thiện quay sang nhìn Tang Vi Dân, “Ông, cháu còn có chút việc, xin cáo từ trước, cháu sẽ sớm gửi quà tới nhà ông.”
Tạ Minh Thiện rời đi, để lại các thành viên nhà họ Tang ở lại trong phòng, mỗi người mang một biểu cảm phức tạp, không ai nói với ai lời nào.
Lúc đầu Tang Giác Thiển còn chưa hiểu Tạ Minh Thiện đang toan tính gì, cho đến khi thấy ánh mắt như dao đâm của Tang Trân Trân chiếu đến, lúc này mới hiểu rõ mục đích của anh ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây