“Không cần.” Tang Giác Thiển lập tức từ chối, “Dây thừng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, không cần trả lại cho tôi.”
“Cô không cần dây thừng? Vậy cô cần gì?” Tạ Minh Thiện cau mày chặt hơn, cảm giác Tang Giác Thiển đang cố tình gây khó dễ.
Tang Giác Thiển giơ tay, chỉ vào mũi tên cắm trên đùi Thiệu Cao Viễn, “Tôi muốn cái này! Không giấu gì anh, mũi tên sắt trên đó là đồ cổ từ hàng nghìn năm trước, vô cùng quý giá, anh phải trả lại cho tôi. Nếu không muốn trả, cũng được thôi, vậy thì mua theo giá thị trường đi.”
Quản lý Vương từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh im lặng quan sát, lúc này được gọi liền bước lên, giơ cây nỏ trong tay lên, chỉ vào đầu mũi tên, bắt đầu giới thiệu với Tạ Minh Thiện.
“Xin mời Tổng giám đốc Tạ xem, mũi tên trên cây nỏ này có hình dạng cổ kính, nhưng lại được chế tạo rất tinh xảo, có ngạnh nhọn ở đầu. Khi trúng vào cơ thể, nạn nhân sẽ vô cùng đau đớn. Muốn rút nó ra cũng không dễ, phải mở rộng vết thương ra, cẩn thận rút nó ra. Nếu cố tình giật ra, người trúng tên có thể sẽ đau đến chết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây