Thiệu Cao Viễn quay đầu lại, nhìn Tạ Minh Thiện đầy thích thú, “Thật ra, anh cũng không cần phải cứu đâu! Dù sao làm việc này cũng đã lâu, tôi cũng mệt mỏi rồi. Vào nhà lao nghỉ ngơi cũng tốt, sau này cũng xem như là người có chức danh, vừa được bao ăn bao ở, lại có thể học thêm vài nghề thủ công, bồi dưỡng sở thích, tu dưỡng tâm hồn, cũng thú vị đấy chứ. Chỉ là trước khi có chức danh, chắc chắn phải trả lời vài câu hỏi. Tôi trời sinh đã vốn không biết nói dối, chắc chắn phải nói thật hết, đến lúc đó Tổng giám đốc Tạ đừng trách tôi nhé!”
Thiệu Cao Viễn càng nói, sắc mặt Tạ Minh Thiện càng tối lại.
Đến khi Thiệu Cao Viễn dứt lời, mặt Tạ Minh Thiện đã đen sì như đáy nồi, biểu cảm đầy hung ác.
Tạ Minh Thiện liếc nhìn sang Tang Giác Thiển, “Bà chủ Tang, cô nói đi, làm thế nào mới chịu để tôi dẫn người đi?”
Tang Giác Thiển mỉm cười, “Tổng giám đốc Tạ, nếu vừa nãy anh chịu nói chuyện như vậy, có khi đã sớm dẫn được người đi rồi, anh nói xem có đúng không? Yêu cầu của tôi cũng không cao lắm, nửa đêm nửa hôm anh ta lẻn đến đây, không chỉ làm hỏng két sắt của tôi, còn phá hỏng mấy cái bàn cái ghế, tủ kệ gỗ nam mộc. Ngoài ra, tôi cũng không được nghỉ ngơi yên ổn, còn bị dọa một phen, vậy thì cũng phải bồi thường một ít phí tổn tinh thần chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây