Trên ghế sau xe, Tạ Minh Thiện chậm rãi mở mắt, ánh nhìn đã hoàn toàn bình tĩnh.
Tạ Minh Thiện xoa trán một chút rồi quay sang Tang Trân Trân: “Trân Trân, em làm rất tốt. Lúc đi còn mỉm cười chào họ, chỉ cần không đến mức hoàn toàn đoạn tuyệt, quan hệ này vẫn có thể khôi phục. Em phải giữ thái độ như hôm nay, sau này bất cứ lúc nào cũng phải cười tươi với bọn họ như vậy. Dù sao em và Tang Giác Thiển cũng là chị em họ, thời gian lâu dần, cô ấy sẽ buông lỏng cảnh giác, đến khi ấy, chúng ta sẽ có thể tiến hành bước tiếp theo...”
Tạ Minh Thiện thao thao bất tuyệt, nhưng càng nói càng nhận ra điều gì đó không ổn.
Sao Tang Trân Trân lại không có chút phản ứng nào thế này?
Cho dù là đang chăm chú lắng nghe, cũng nên tỏ chút thái độ chứ nhỉ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây