Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!

Chương 227: Hắn có dám tặng nhưng nàng cũng chẳng dám dùng đâu! 2

Chương Trước Chương Tiếp

Tang Giác Thiển nhìn Kim Viễn Đông với ánh mắt ngỡ ngàng, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Lão Kim, anh đúng là nhân tài!”

Kim Viễn Đông lắc đầu, vẻ mặt bình thản, giọng chân thành: “Tôi chẳng phải nhân tài gì đâu, biết mấy thứ này cũng vô dụng, chẳng tìm được việc gì phù hợp, cảm ơn bà chủ Tang đã nhận tôi.”

Ở một phương diện nào đó, câu này của Kim Viễn Đông cũng khá có lý.

Dù sao thì ở xã hội hiện đại, ngoài nhà nước ra, không ai hay doanh nghiệp nào lại cần chế tạo mấy thứ này.

Dám làm thật thì cả quãng đời sau cũng chỉ có nước ăn cơm nhà giam mà thôi.


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️