“Thiển Thiển à!” Tang Vi Dân phất tay: “Ông nội không lẩm cẩm, nhìn thấy mọi chuyện rõ ràng! Tên Tạ Minh Thiện đó rõ ràng có ý đồ khác, con phải cẩn thận đối phó. Còn về Trân Trân, chỉ cần con không tỏ thái độ tốt với nó, không để nó đến gần con và cửa tiệm, nó sẽ không giúp gì được cho Tạ Minh Thiện, mà Tạ Minh Thiện cũng sẽ không để ý đến nó. Ngoài việc tự mình tức giận đến không ăn uống được, nó sẽ chẳng chịu tổn thất nào khác. Đợi một thời gian nữa, khi nó thấy không còn hy vọng, tự nhiên sẽ im lặng thôi.”
Tang Giác Thiển giơ ngón tay cái lên khen: “Ông nội, ông thật lợi hại, không gì qua được mắt ông! Không hổ danh người ta hay nói gừng càng già càng cay!”
“Con bé này, còn biết nói lời ngọt ngào dỗ ông nữa. Thôi, con cứ bận việc đi, ông với chú Chung đi trước, những thứ cần thì đã nhắn cho con qua Wechat rồi.”
“Vậy để con tiễn hai người.”
“Không cần đâu, chúng ta còn quen đường hơn con!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây