Tang Giác Thiển theo phản xạ lùi một bước, sắc mặt hoàn toàn lạnh đi, nói với Tạ Minh Thiện: “Tổng giám đốc Tạ nói đùa rồi. Tôi và Tổng giám đốc Tạ chỉ có quan hệ làm ăn, Tổng giám đốc Tạ không nên nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy. Người thật sự muốn hòa hợp với Tổng giám đốc Tạ đã tới, Tổng giám đốc Tạ cứ yên tâm mà ở chung với cô ấy!”
Tạ Minh Thiện nghe vậy thì theo phản xạ quay đầu lại, đúng lúc thấy khuôn mặt như sắp khóc của Tang Trân Trân.
Tạ Minh Thiện lập tức nhíu mày: “Sao cô lại theo đến đây? Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi, giữa chúng ta không có quan hệ gì, tôi cũng chưa từng hứa hẹn gì với cô. Cô có thể đừng quấy rầy tôi nữa được không?”
Tang Trân Trân hít sâu một hơi, nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Tổng giám đốc Tạ hiểu lầm rồi. Đây là cửa hàng của em họ em, em là chị họ, đương nhiên phải tới xem. Vừa hay hôm nay ông nội cũng có mặt, lát nữa em với em họ và ông nội sẽ cùng nhau dùng bữa.”
Ánh mắt Tạ Minh Thiện thoáng hiện lên tia suy nghĩ, ngay sau đó nụ cười lập tức trở nên hòa nhã hơn: “Ông cụ Tang cũng có ở đây à, Trân Trân, sao cô không nói sớm. Chi bằng trưa nay để tôi sắp xếp, chúng ta cùng ăn một bữa, tôi cũng muốn gặp ông cụ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây