Vừa nghe tin, Chu Vô Ưu lập tức biết việc lớn không ổn, theo bản năng định quay đầu ngựa rời khỏi Tây Châu.
Nhưng hắn ta đã chậm một bước.
Vừa nghĩ tới chạy trốn thì đã bị Từ Tam dẫn người vây quanh, sau đó bị dẫn tới đây.
Trong lòng Chu Vô Ưu lo lắng bất an, trên mặt cố gượng cười còn khó coi hơn khóc, “Sao Vương gia lại tới Tây Châu! Lại nhanh hơn hạ quan, để vương gia phải chờ lâu thật là lỗi của hạ quan.”
Ngón tay thon dài của Lý Quân Diễn khẽ gõ mặt bàn, phát ra những tiếng “cộc cộc cộc“.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây