Tang Giác Thiển còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì Lý Quân Diễn đã lên tiếng tiếp, “Nếu Thiển Thiển chưa ngủ, vừa hay ta có việc muốn nhờ ngươi giúp.”
Nghe thấy giọng Lý Quân Diễn nghiêm túc hơn, Tang Giác Thiển cũng lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Việc gì, ngươi cứ nói.”
“Chu Vô Ưu đã mồ hôi nước mắt của dân chúng, ngày mai ta sẽ cho người cầm ngân phiếu đến châu phủ gần đó, lấy lại vàng về đây, lúc ấy ta sẽ giao cả cho ngươi, ngươi có thể giúp bán đi, đổi lấy lương thực và vật dụng sinh hoạt, trả lại cho dân chúng. Ngươi yên tâm, sẽ không để ngươi vất vả vô ích đâu...”
“Nhạc Chi.” Tang Giác Thiển ngắt lời Lý Quân Diễn, “Ngươi coi ta là người như thế nào? Ta sợ khổ cực sao? Đây đều là mồ hôi nước mắt của dân, từng đồng tiền đều có thể dính máu, ngươi nghĩ ta sẽ muốn nó sao? Hiện giờ ta không thiếu tiền!”
Lý Quân Diễn đã tặng cho nàng bao nhiêu cổ vật, nàng chỉ cần bán vài món là có thể sống sung túc cả đời rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây