Nhưng cô ta không dám nổi giận với Tạ Minh Thiện, chỉ đành giận dữ trừng mắt với Tang Giác Thiển, “Cô còn đứng đó làm gì? Không nghe thấy Minh Thiện nói có hứng thú với những món đồ trong tiệm này sao? Mau nói với Minh Thiện nguồn hàng của cô từ đâu!”
Tang Giác Thiển nhìn Tang Trân Trân như nhìn kẻ đầu óc có vấn đề, “Lần trước đã bảo cô rồi, nếu đầu óc có bệnh thì mau đi chữa, đừng cách ngày lại tới đây làm phiền tôi. Tôi là chủ tiệm tạp hóa, làm ăn buôn bán, không phải từ thiện, đem nguồn hàng nói cho anh ấy, vậy thì tôi uống gió bắc mà sống sao?”
“Cô—”
“Trân Trân!” Tạ Minh Thiện cắt ngang lời Tang Trân Trân, quay sang mỉm cười với Tang Giác Thiển, “Bà chủ Tang nói đúng, vừa rồi là tôi đường đột. Vậy thì tất cả đồ trong tiệm của bà chủ Tang, tôi đều muốn mua hết.”
Tang Giác Thiển theo bản năng nhướng mày, “Thật sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây