Đến khi Đỗ lão hán và mọi người đã đi hết, Tiết Đại Vinh mới cảm ơn những người dân trong thôn đã đến giúp đỡ. Mãi đến khi mọi người đã tản đi, không còn ai vây quanh nữa, ông ta mới thở dài.
Tiết lão hán nắm tay Khương Nguyệt và Tiết Diễm, từ trong nhà đi ra, nhìn về hướng đầu thôn, cũng thở dài. Vẫn còn lo lắng: “Chúng ta làm họ mất mặt như vậy, về nhà có lẽ sẽ trút giận lên Đại Hỷ và Hồng Quả.”
Nhưng nhị bá Tiết Đại Hoa lại nói: “Cha à, cho dù họ muốn trút giận lên Đại Hỷ, Đại Hỷ cũng sẽ không chịu nhịn đâu. Bây giờ không giống như trước kia, lúc trước bất kể xảy ra chuyện gì, Đại Hỷ cũng nhịn, cho rằng là do mình không sinh được nhi tử. Bây giờ khác rồi, Đại Hỷ sẽ không chịu thiệt đâu. Cha nhớ lúc nó còn là cô nương trong nhà, có lần Tiểu Hỷ bị bắt nạt, nó cầm dao phay đuổi theo người ta cả đoạn đường đấy, nếu không phải chúng ta ngăn lại, nó suýt chút nữa đã chém người ta. Lúc đó, biết bao nhiêu người trong thôn sợ nó? Phải đến khi nó đi gả cho người ta, ít về nhà mẹ đẻ, mọi người mới dần dần quên chuyện này đi.”
Khương Nguyệt và Tiết Diễm kinh ngạc nhìn nhau, dường như không ngờ rằng đại cô của bọn họ còn có lúc hung hãn như vậy.
“Đúng vậy, Nhị ca nói đúng, tính tình của Đại Hỷ như vậy, lại còn khỏe nữa”, Tiết Đại Phú vô thức phụ họa, cười ha ha: “Cha đừng lo lắng nữa.” Nói xong, mới nhận ra mình có vẻ quá nhiệt tình, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây