“Dựa vào Tiết gia của bọn ta, có chút tiền rồi, chưa hưởng được mấy ngày sung sướng, đã lên mặt không biết trời trăng là gì, còn lấy tiền công của đại cô của ta đi mua thiếp, nhi tử nhà ông không biết xấu hổ là gì à? Nam nhân nhà ai lại lấy tiền của thê tử mình mua thiếp? Nam nhân mà hơi có tí bản lĩnh thì không bao giờ tiêu một xu của thê tử mình! Ta thấy nhi tử nhà ông chẳng ra gì! Các ngươi dám nói ra ngoài là lấy tiền của đại cô ta mua thiếp cho nhi tử không? Các người dám không! Dám không! Cả thôn bọn ta đều biết, ai ai cũng cười các ông không biết xấu hổ liêm sỉ là gì.”
Lời này khiến cho Đỗ Sơn Cường xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống.
Khương Nguyệt và Tiết Diễm vẫn tiếp tục nhâm nhi từng miếng mứt quả hồng ở trên tay, đồng thời nhìn chằm chằm vào đại biểu ca của bọn họ. Bọn họ cảm thấy hình như đại biểu ca của bọn họ luôn tỏ kiêu ngạo, nhưng thực ra miệng lưỡi của hắn ta cũng rất lanh lợi.
Gia gia của bọn họ không nói lời nào, chỉ ôm bọn họ, rõ ràng là không quan tâm đến những gì đám người Đỗ Sơn Cường nói, cũng không hề tức giận.
Vì vậy, hai huynh muội bọn họ chỉ cần đứng xem náo nhiệt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây