Nói cách khác, cũng chính là rất có khả năng ai đó đã bắt giữ người nhà của tên ngự lâm quân này, để đe dọa tên ngự lâm quân này làm ra việc này.
“Nhất định là Hiên Viên Dực!” Thiệu Bá Kỳ lập tức nói. “Hiên Viên Dực trước đây đã từng đến thăm riêng Vệ Tử Chiêm, thậm chí còn đuổi những người hầu hạ đi ra ngoài, chỉ mình ngài ấy nói chuyện đơn độc với Vệ Tử Chiêm. Nếu không, thì ai đã giết Vệ Tử Chiêm rồi? Theo thần đoán là Vệ Tử Chiêm đã nói với ngài ấy không ít chuyện mà Vệ Tử Chiêm biết.”
“Hiên Viên Dực trước đó một mình nói chuyện với Vệ Tử Chiêm... còn có chuyện như vậy à?” Vân Tư thái hậu cau mày nói, nhưng tại sao bà ấy chưa bao giờ nghe nói đến nó?
Hiên Viên Hạo vội vàng nói: “Mẫu hậu thứ tội, vốn dĩ nhi thần muốn nói cho người nghe, nhưng vì hoàng đệ đã không còn nữa, và mẫu hậu phải hộ linh, cho nên nhi thần lo lắng mà không thể nói cho mậu hậu biết, bởi vì hiện tại trước tiên là không để cho mậu hậu phiền não, thế là đợi đến khi hoàng đệ được an táng xong rồi lại nói, hơn nữa trước mắt chuyện Vệ Tử Chiêm căn bản không phải Thú nhi thì lại là chuyện quá lớn rồi, cho nên không thể không nói cho mẫu hậu biết được.”
Thái hậu Vân Tư thở dài: “Thì ra là vậy. Thật sự là thả hổ về rừng rồi.” Bà ấy dừng một chút, rồi mới lại hỏi: “Không phải là trích máu nghiệm thân rồi sao, sao lại còn là giả được?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây