Làm Ruộng Trong Núi Hán: Mạt Thế Kiều Kiều Ba Tuổi Rưỡi

Chương 9: Thôn hòe thụ 2

Chương Trước Chương Tiếp

Nhà Tiết Đại Phú ở thôn Hòe Thụ, cách thôn Bách Liễu của nguyên chủ khá gần, hai thôn cách một con sông.

Thôn Hòe Thụ và thôn Bách Liễu nghèo như nhau, có thể nói, mười dặm tám thôn quanh đây đều nghèo.

Nhà nhà đều là nhà đất, nóc tranh.

Phần lớn nhà đều cũ kỹ.

Thậm chí không ít ngôi nhà đều có vết nứt to, khiến chúng trông như những ngôi nhà đổ nát.

May mắn thay, trước mỗi ngôi nhà đều có cây xanh, trong sân cũng trồng rau, thậm chí có rất nhiều cây xanh, khiến cho dù thôn nghèo nhưng cũng đầy sức sống.

Lúc này, đã là buổi trưa rồi, rất nhiều người trong thôn Hòe Thụ đang cầm bát cơm, tay cầm đôi đũa, ăn cơm bên cửa, vừa ngồi nói chuyện phiếm.

Giọng nói cực kỳ to.

Khương Nguyệt còn chưa đến gần đã nghe thấy rõ ràng.

Một đại nương nhìn thấy nàng phía sau Tiết Đại Phú, liền chỉ về phía nàng rồi nói: “Nguyệt Bảo, là Nguyệt Bảo! Nguyệt Bảo, sao ngươi lại ở đây? Ngươi có biết cả nhà đại bá ngươi bị đánh thảm lắm đấy, ta sống lâu như này rồi lần đâu tiên nhìn thấy có người bị đánh thảm như vậy đấy.”

“Đúng thế, Nguyệt Bảo.” Những người khác đều cầm chén cơm vây quanh.

Đó đều là người lớn, họ đều biết Khương Nguyệt.

Tiết Diễm nhớ tới sức mạnh của Khương Nguyệt vừa xong, trùng hợp, chuyện này lại phát sinh vào hôm nay, hắn cũng nhìn về phía Khương Nguyệt. Hắn ngoài nghi, có khi một nhà Khương lão đại là do nàng đánh.

Gương mặt nhỏ nhắn của Khương Nguyệt rất bình tĩnh, giống như không thấy hắn đang nhìn nàng.

Tiết Đại Phú thì giật mình, không có thời gian để đặt củi xuống đất, vội hỏi: “Sao đang yên đang lành lại bị đánh, ai đánh vậy?”

“Ai mà biết được chứ.” Đại nương kia nói: “Có người hỏi, nhưng một nhà Khương lão đại không dám nói, chỉ biết khóc mà thôi, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.”

“Đúng rồi đấy, bọn họ chỉ biết khóc thôi, vừa rồi ta đi hóng rồi đấy.” Trong đám người, một người trông vừa kích động, vừa hưng phấn nói: “Không ngờ Khương lão đại cũng có ngày hôm nay, đáng đời, bình thường hắn cứ ỷ vào bản thân to xác, cao lớn mà bắt nạt người này người kia.”

“Còn không phải sao.” Có một phụ nhân trẻ tuổi trông có vẻ hả hê lắm: “Khuôn mặt lấm lem, đầy nước mắt, ta thấy mà vui hết cả lòng, hóa ra Khương lão đại cũng có ngày như thế này.”

“Không dám nói gì, chắc chắn là gặp báo ứng đấy.” Lại có người khác hả hê nói.

“Hình như Khương lão đại nói rằng đã cho Nguyệt Bảo giấy từ thân đấy...” Không biết là ai đã nói như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️