Chỉ thấy nàng ta hít thở vào, rồi mới mạnh mẽ tinh thần, cười với Tiết lão hán: “Cha, đã như vậy rồi, con không giấu mọi người nữa, những cái khác con có thể nhịn, ông ta nạp thiếp con có thể nhịn, ai bảo con không sinh được con trai. Nhưng ông ta lấy tiền công của con và Hồng Quả để đi mua thiếp vào nhà, con không nhịn nổi, xem ý của cha mẹ ông ta, tiền công của con sau này là dùng để nuôi người thiếp đó. Nếu như người thiếp đó thực sự sinh được một đứa con trai thì lại càng không chịu nổi, những thứ con vất vả giành được, Hồng Quả nhà con lại không được gì. Con không muốn gì cả, tiền lương của con chỉ muốn tích cóp lại để sau làm hồi môn cho Hồng Quả, để nó gả đi có thể diện, có chút hồi môn, nó ở nhà chồng cũng tự tin hơn, con từ sớm đã nói với ông ta rồi, tiền công trước hết đặt ở chỗ ông ta, sau này đều dùng cho Hồng Quả___”
Chứ đợi nàng ta nói xong, Đỗ Sơn Cường nói: “Ta cũng không ngờ cha mẹ ta dùng tiền đó để mua thiếp cho ta, ta vốn chỉ muốn để tiền ở chỗ cha mẹ ta, để họ giữ họ chúng ta____”
Nhưng Tiết Đại Hỷ không đợi Đỗ Sơn Cường nói xong, trực tiếp nói thẳng với Tiết lão hán: “Cha, nếu cha không chê bai con quay lại, con, con muốn hòa ly với ông ta.”
Nói đến đây, nước mắt của Tiết Đại Hỷ dường như chỉ trong chớp mắt lại trào ra.
Nếu không phải là thực sự không chịu nổi, không biết tại sao còn phải ở lại nhà đó,nàng ta cũng không thể nói những lời này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây