“Ta cũng hy vọng như vậy.” Thái hậu Vân Tư lại thở dài, sau lần này bà ấy cũng cảm thấy mình đã già đi rất nhiều, có những chuyện có lòng mà không đủ sức.
Sau khi trấn an mẫu thân, Hiên Viên Hạo đưa Vệ Tử Chiêm ra khỏi linh đường.
“Phụ hoàng, có chuyện gì sao?” Vệ Tử Chiêm cảm thấy trong lòng vô cùng bất an. Hiên Viên Dực đột ngột biến mất. Trước đó, Hiên Viên Dực đã nói hắn ta sẽ nghe lời, yêu cầu hắn ta làm gì thì hắn ta sẽ làm cái đó. Nhưng cho đến bây giờ chưa thấy hắn ta đâu, Vệ Tử Chiêm lại không cảm thấy đó là một điều tốt.
Hiên Viên Hạo nhìn về phía linh đường, thấy mẫu hậu của mình không để ý tới nơi này, thật sự ngài ấy không muốn mẫu hậu lại lo lắng cho mình, nên mặt tối sầm hỏi: “Lần trước, khi hai con nói chuyện đã cho tất cả những người hầu hạ lui xuống, rốt cuộc hai con đã nói những chuyện gì?”
Lúc trước, khi nhi tử này của ngài ấy nói rằng Hiên Viên Dực muốn hòa hợp với mình, ngài ấy không hề nghi ngờ điều đó. Nhưng bây giờ Hiên Viên Dực đã biến mất và những người khác đã bị giết, hiển nhiên có vấn đề gì đó, trong lòng không khỏi nghi hoặc, trước đó Hiên Viên Dực lén mời nhi tử này tới nói chuyện riêng, thật sự đơn giản như vậy sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây