Ngay khi Khương Nguyệt quyết định mở miệng lần nữa, không muốn nhiều thịt như vậy thì những người khác cũng nhao nhao lên tiếng: “Nguyệt Bảo, hài tử này thật sự quá hiểu chuyện làm người khác đau lòng.”
Tốt rồi.
Khương Nguyệt im lặng bưng bát cơm nhỏ bằng hai bàn tay nhỏ của mình, đi đến ngồi trên cái ghế nhỏ của nàng, trước mặt nàng vẫn còn một cái ghế cao hơn một chút để nàng đặt chén cơm, chỉ mới mấy lần, nhưng nàng cũng đã quen, chén cơm nhỏ cứ như vậy tự nhiên đặt lên bàn giống như nàng thực sự là một hài tử ba tuổi rưỡi.
Tiết Diễm đều nhìn thấy, biết Khương Nguyệt thật sự cảm thấy nhiều, liền ngồi xổm xuống bên cạnh Khương Nguyệt nhỏ giọng nói: “Muội cho ta một miếng đi.”
Khương Nguyệt còn mong gì hơn, lập tức gắp một miếng bỏ vào trong chén của Tiết Diễm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây