“Rõ ràng là tôi sợ có người nhìn thấy trên đường cũng không nhặt. Tôi ngồi xổm cách đó không xa và quan sát cho đến khi thấy có người nhìn thấy đứa trẻ thì một người trong số họ bế đứa trẻ lên và nói tôi phải mang về nhà nuôi, không thể để đứa trẻ nằm trên đường, khổ thì cũng khổ rồi, nhưng tiết kiệm chút vẫn có thể nuôi đứa trẻ này. Sau đó tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm và quay trở lại. Hóa ra người bế đứa trẻ sẽ có thể cho nó ăn. Điều đó không phải là không tốt sao? Chính tôi đã làm hại đứa trẻ đó nên tôi đáng bị quả báo này.”
Nói đến đây, ông cụ Tài bật khóc.
Tự trách mình vô cùng.
Cuối cùng, Tiết Diễm nói: “Chú ơi, người đàn ông đó đối với đứa trẻ đó rất tốt. Đứa bé cũng muốn cảm ơn chú. Nếu không có chú thì nó sẽ không có cơ hội như vậy.” Cha tốt và mẹ tốt như vậy. Và thật tốt quá...” Lúc này Tiết Diễm ngừng nói, không thể tiếp tục, một lúc sau mới nói: “Chú ơi, cháu là đứa trẻ đó.”
Dù có nói thế nào cũng không thuyết phục bằng câu này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây