Khương Nguyệt cũng có cảm giác 'đồng loại', gật đầu: “Vâng.”
Tiết Diễm giơ tay ra, tay của hài tử bảy tuổi cũng không lớn lắm, nhưng lớn hơn Khương Nguyệt nhiều, muốn giúp Khương Nguyệt xách bao y phục.
Khương Nguyệt: “Cái này không nặng.”
Tiết Diễm liền thu tay về.
Tiết Diễm nhường Khương Nguyệt đi trước.
Khương Nguyệt nói: “Hay là huynh đi trước đi, ta ở sau đỡ huynh.” Nàng thấy hắn cố hết sức mới nhấc bó củi lên được, nhưng mà lại không bỏ xuống bớt.
Nàng muốn giúp hắn.
Nghe thấy vậy, Tiết Diễm nhìn tay nàng, rõ ràng là tay nàng còn nhỏ hơn tay hắn, người cũng nhỏ hơn hắn, trông có vẻ chẳng giúp nổi rồi.
Khương Nguyệt không nói chuyện, chỉ đặt bàn tay không cầm lấy bao y phục lên đống củi trên lưng Tiết Diễm, sau đó, nhấc lên.
Tiết Diễm chỉ cảm thấy lưng hắn đột nhiên nhẹ hẳn.
Trọng lượng của bó củi dường như giảm đi hơn một nửa.
Tiết Diễm yên tĩnh trong nháy mắt.
Nếu như nàng là người giống hắn thì sao khí lực của nàng lại lớn như vậy chứ...
Tiết Đại Phú ôm trọng trách lớn lao đi đằng trước quay đầu lại, thấy Tiết Diễm không dắt Khương Nguyệt, hai hài tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, ông ấy lập tức nói lớn: “Tiết Diễm, làm gì đấy, mau dắt Nguyệt Bảo về nhà ăn cơm thôi, nói mấy lần rồi, củi thì bỏ đi.”
Tiết Diễm bất đắc dĩ.
“Vẫn nên nắm tay muội đi.” Tiết Diễm không để củi xuống, mà một tay dắt nàng đi theo.
“Ta có thể tự đi được.” Khương Nguyệt nhắc nhở, nàng không tin hắn không phát hiện.
“Ta biết mà.” Tiết Diễm bất đắc dĩ: “Coi như để cha yên tâm thôi.” Hắn nhìn về phía Tiết Đại Phú phía trước.
Quả nhiên, Tiết Đại Phú không yên lòng, lại quay đầu rồi...
Khương Nguyệt cũng bất đắc dĩ, sau đó, đầu hơi cúi xuống, nói thều thào: “Đi thôi.”
Đoạn đường này đi thẳng lên núi, cũng không dễ đi, nhưng khác với đường đất khác, nó rộng hơn, hai đứa nhỏ đi ngang hàng vẫn được, không chật lắm.
Nhưng mà một tay Tiết Diễm dắt nàng, lại phải vác củi trên lưng thì có vẻ hơi cố hết sức.
“Thật không cần ta giúp huynh sao?” Khương Nguyệt không nhịn được, nói. Nàng phát hiện, hắn muốn nắm tay nàng, một phần là do không muốn nàng giúp đỡ hắn ở đằng sau.
Tiết Diễm lắc đầu.
Khương Nguyệt không nhắc nữa, tôn trọng hắn.
Tiết Diễm không nhìn Khương Nguyệt, chỉ nắm bàn tay nhỏ nhắn của Khương Nguyệt, cố hết sức vác bó củi quá sức với hắn, lại nhìn cha đang vác bó củi to đùng trước mắt, tuổi chưa lớn lắm mà lưng đã còng, sau đó, đột nhiên hắn cảm thấy không chân thật.