Hai con mắt đen láy như hai quả nho đen, bình tĩnh nhìn sang mái nhà bên này, lại nhìn sang mái nhà bên kia, nhìn hết cả những mái nhà thấp xung quanh, còn nhìn cả những con phố gần đó, nhưng không thấy dấu hiệu của tấm biển treo nào nữa, lúc này nàng mới từ trên mái nhà xuống.
Nàng đem cành cây và sợi dây vào không gian lần nữa, Khương Nguyệt mới đi tới đầu ngõ trước mặt Tiết Diễm nói: “Chắc chắn đã bị người ta lấy đi rồi.”
Vừa nghe nàng nói, sắc mặt Tiết Diễm liền có chút nặng nề.
Bình thường thì mọi người sẽ không lấy biển treo của nhà người khác, cho dù có bị gió thổi rơi xuống đất, mà có người nhìn thấy thì nhiều nhất họ cũng nhặt lên xem hoặc trả lại cho chủ nhân của biển treo.
Chỉ vì cái biển treo ngoài việc treo lên như thế, thì căn bản nó không có tác dụng gì khác nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây