Bởi vì cây trồng trên mặt đất không bao giờ ra trái nên người trong nhà luôn cho rằng trồng công cốc, là đồ bỏ đi.
Không chỉ người trong nhà bọn họ nghĩ như vậy mà người trong thôn cũng luôn nghĩ như vậy luôn, Khương Nguyệt và Tiết Diễm cũng khó có thể giải thích được.
Cho dù có ăn được hay không, Lưu Quế Hà nếu có thể trồng được thứ gì đó đều rất vui vẻ, bà còn hỏi: “Chẳng lẽ cái thứ hoang dại dây leo đó lại có quả? Quả cũng mọc trong đất phải không?”
Lý Thanh Thảo cười nói: “Ta nhìn thấy trên núi đằng kia có thứ dây leo của ngươi, nhưng lại ở dưới chân dốc, cho nên ta không đi xuống.”
Một lão nhân trong thôn cười nói: “Những thứ dại này chẳng phải là những thứ mà Tiểu Diễm và Nguyệt Bảo đã đào lên và trồng trên ngọn núi đằng kia trước đó sao? Chẳng trách trên núi đằng kia cũng có. Nếu người có thể ăn được thì tốt quá, nhìn kích cỡ to này xem , chỉ cần ăn một cái là đã cảm thấy no rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây