Khương Nguyệt nghĩ lại thấy cũng đúng, cũng coi như đạt được mục đích nàng muốn người nhà mình có một cuộc sống tốt hơn một chút, nên đã đáp ứng: “Có thể.”
Ngay sau đó, nàng quay đầu lại nhìn Tiết Ngũ Hổ: “Đánh thức ngũ ca dậy đi, còn phải đi lên trấn bán gấu.”
Mặt trời lúc này đã lên cao như vậy rồi, nếu không đi bán gấu, nói không chừng đến tối cũng chưa trở về được.
Tiết Diễm cũng biết điều này, “Ừ.”
Khương Nguyệt giơ tay lên nhân trung của Tiết Ngũ Hổ, vừa dùng sức, Tiết Ngũ Hổ lập tức đau tỉnh lại, mở mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây