Nói xong câu cuối cùng, đột nhiên Bùi Phù Phù cảm thấy được bản thân thật vô dụng, còn nhịn không được áy náy, hốc mắt ửng hồng.
Tuy rằng Bùi Phù Phù cúi đầu, Tiết Tam Hổ cũng không nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta, nhưng thông qua giọng nói của nàng ta, có thể đoán được đại khái lúc này nàng ta có biểu cảm gì.
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Hắn ta thản nhiên nói. “Nhà ngươi ở ngay phía trước, cũng không xa lắm, ngươi đi theo ta, đúng lúc ta phải đưa đá lạnh đến cho nhà ngươi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Bùi Phù Phù muốn ngẩng đầu, nhưng mới vừa ngẩng đầu lên một chút, lại cúi thấp xuống.
“Đi thôi.” Giọng nói hắn ta đặc biệt nhỏ nhẹ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây