“Khụ.” Tiết Diễm cũng ngượng ngùng ho một tiếng rồi mới nói: “Nhưng mà, Thẩm lão đại phu cũng không nói không thể chữa, chỉ nói hắn không muốn sống nữa thôi, vậy hẳn là vẫn có thể cứu được.”
Khương Nguyệt suy nghĩ cũng thấy đúng.
Khương Nguyệt và Tiết Diễm đứng ngoài cửa chờ rất lâu, mới thấy Thẩm lão đại phu thở dài đi ra khỏi phòng, vừa đi ra vừa nói: “Lần sau còn có loại ất ơ này thì đừng đưa đến đây nữa, chính hắn không muốn sống, còn để ta cứu làm gì.”
Vừa nghe lời này, Khương Nguyệt không cần hỏi cũng biết vết thương đã được xử lý, người đã được cứu.
Tiết Diễm đương nhiên cũng biết điều này, vội vàng nghiêm chỉnh chắp tay vái chào Thẩm lão đại phu một lần nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây