Khương Nguyệt trở về phòng của mình, lấy ra que gỗ hôm qua nàng đã vót nhọn được, liền chuẩn bị vào núi.
Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng, liền thấy Tiết Diễm vội vàng chạy từ trong phòng hắn ra.
“Sao thế?” Khương Nguyệt hỏi.
“Cung tiễn của Ngũ ca không thấy đâu nữa rồi.” Bởi vì trong lòng cảm thấy không chân thực, hắn mới không vội vàng lập tức đi tới bãi đất hoang, mà trực tiếp về phòng xem xem cung tiễn có còn hay không, quả nhiên là không còn nữa rồi.” Ngữ ca chắc chắn đã quay lại rồi.”
“Vậy bây giờ huynh hấy hẳn là đã vào núi rồi.” Khương Nguyệt cực kỳ bình tĩnh. “Huynh đợi ở nhà đi, bây giờ ta vào núi một chuyến.”
Biết nàng có thể đối phó với gấu đen, Tiết Diễm cũng không ngăn cản, lại tìm một con dao bổ củi nắm chặt trong tay: “Ta đi với muội.”
“… Được thôi.”
Muốn vào núi sâu rừng rậm, trước tiên phải vượt qua ngọn núi nhỏ hơn không ít ở phía trước, cũng chính là ngọn núi đang được khai hoang kia.
Vẫn là con đường lên núi như cũ.
Lên được núi, bởi vì ngọn núi này đang được khai hoang nên thường có người tới, tới phía sau núi, ngược lại có không ít con đường nhỏ, hai người rất nhanh đã vượt qua ngọn núi này, tới được chân núi của ngọn núi to sát bên cạnh.
Ngọn núi to này, ngoại trừ những hộ săn, bình thường hầu như không có ai tới.
Hộ săn Ngô bình thường đều sẽ săn bắn trong ngọn núi này.
Khương Nguyệt cùng Tiết Diễm đều chưa từng tới đây, cũng không quen thuốc, đương nhiên cũng không biết bình thường Hộ săn Ngô vào núi này thường đi chỗ nào, dù sao bọn họ đứng ở chân núi, hoàn toàn không nhìn thấy đường vào núi đâu.
Hết cách, chỉ có thể dựa vào đoán mò thôi.
Dùng dao bổ củi, chặt đi đám cây cỏ chặn đường, chầm chậm tiến về phía trước, một bên cao giọng gọi Ngũ ca.
“Ngũ ca…”
“Ngũ ca…”
“Ngũ ca…”
Nếu như Ngũ ca biết bọn họ tới tìm hắn ta chắc chắn sẽ không yên tâm hai đứa nhỏ bọn họ cũng ở trong núi, nhất định sẽ cùng bọn họ trở về nhà.
Khương Nguyệt đi theo phía sau Tiết Diễm, vì người nhỏ, mà đám cỏ dại dưới chân núi mọc lên cây con lại cao, Khương Nguyệt dường như sắp bị ẩn trong đám cỏ.
Phía trước mặt, bóng lưng đơn bạc của Tiết Diễm đang dùng sức dùng dao bổ củi chặt bớt cỏ cản đường, bởi vì phải dùng nhiều sức như thế, ý chặt mất nửa ngày, bọn họ vẫn như dừng nguyên tại chỗ.
Khương Nguyệt bèn kéo kéo hắn: “Để ta đi.”
Tiết Diễm cũng sợ nhỡ chuyện, liền nghe theo nàng, hắn lập tức đưa dao bổ củi cho nàng.