Tiết Diễm vẫn đang cùng trưởng thôn ở nhà Trịnh gia gia, Tiết Diễm ngồi trước bàn, trong tay cầm bút, trên giấy lại không viết nhiều chữ. Bởi vì Trịnh gia gia phân tài sản không đều, mấy đứa con trai con dâu còn đang cãi cọ um cả lên kia, khiến hắn không cách nào viết nốt được phần sau.
Y nhất thời căn bản không rời đi được, Tiết Diễm bên tai toàn là tiếng mắng chửi chỉ có thể thở dài.
Hy vọng Ngũ ca vẫn yên ổn ở bãi đất hoang.
“Tiểu Diễm.”
Đột nhiên, thấy nhị tẩu dắt theo Khương Nguyệt tới, đang ở trong sân nhà Trịnh hia gia, Tiết Diễm vội đặt bút xuống, nhảy xuống khỏi ghế, bước ra khỏi gian nhà.
“Nhị tẩu có việc, Nguyệt Bảo giao cho đệ nhé.” Dư Hồng Yên đẩy nhẹ Khương Nguyệt nhỏ bé ra trước mặt y.
Tiết Diễm nhìn thấy rõ ràng sự bất lực trong mắt Khương Nguyệt.
Đã đến lúc này rồi, vậy mà vẫn chưa vào được trong núi.
Bất đắc dĩ, Tiết Diễm tỏ vẻ đồng cảm.
Đồng cảm với nàng.
Cũng đồng cảm với chính mình.
Y ở bên này bị chuyện này kéo chân không đi được.
Nhưng mà Tiết Diễm cũng biết chuyện nhị tẩu phải về nhà mẹ đẻ, vừa hay nhị tẩu đi rồi, hắn liền để cho Khương Nguyệt tự chơi một mình, sau đó Khương Nguyệt liền có thể vào núi rồi.
Tiết Diễm nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng: “Ừm, nhị tẩu tẩu đi đi.”
Nào biết, lúc này trưởng thôn cũng bước tới.
Chỉ thấy Lục trưởng thôn tay trái bị vải bó chặt hiền hoà cười với Dư Hồng Yên: “Chắc làm lỡ chuyện rồi nhỉ? Thật ngại quá, chuyện nhà lão Trịnh này có hơi nhiều, ngươi có việc thì cứ đi trước đi, Nguyệt Bảo cứ để ở đây là được rồi, bọn ta đều sẽ trông giúp cho.”
Tiết Diễm: “…”
Khương Nguyệt: “…”
Dư Hồng Yên vừa đi, không đợi Tiết Diễm mở miệng nói gì, Lục trưởng thôn liền thúc giục nói: “Tiểu Diễm, mau đưa Nguyệt Bảo vào trong đi, bọn họ có lẽ cũng sắp cãi nhau xong rồi đấy.”
Tiết Diễm hết cách, chỉ có thể dắt Khương Nguyệt vào trong sảnh chính.
Khương Nguyệt cảm thấy, nỗ lực che giấu sự khác lạ của mình thế này, muốn đi một mình một chuyến, thực sự khó.
Bị càng nhiều người trông chừng hơn, Khương Nguyệt cũng đành chấp nhận số phận, không vội vàng vào núi gì nữa.
Lại cãi nhau một hồi lâu, trong nhà Trịnh gia gia mới dừng lại, Trịnh gia gia cũng nhượng bộ rồi, không phân quá nhiều cho nhi tử mình thương nhất nữa, mãi đến khi Trịnh gia gia in dấu vân tay lên trên văn thư, mới hết chuyện của Tiết Diễm.
Tiết Diễm vội đưa Khương Nguyệt về nhà.