Khương Nguyệt giật lông mày: “Ta không phải đang làm đây sao.”
Nghe vậy, Tiết Diễm nở nụ cười, gật gật đầu.
Đúng vậy, nàng đã đang làm rồi.
Hôm qua lúc nàng len lén đổi giống đậu nành thực ra hắn cũng đã nhìn ra rồi.
Lúc đó, hắn cũng nhận ra, đây căn bản không phải Khương Nguyệt đó, cũng không phải Khương Nguyệt trọng sinh lại, nếu như cũng trọng sinh, sẽ không quỷ dị đến mức như vậy, rõ ràng có thể thấy là một người khác đang ở trong cơ thể này.
“Vậy …”
Khương Nguyệt vừa định mở miệng nói vậy nàng đi đây, lén vào trong núi đây, lại thấy một hán tử vạm vỡ như con trâu mộng vội vội vàng vàng chạy tới đây, kéo theo Tiết Diễm liền rời đi.
“Tiểu Diễm, đi đi đi, mau đi cùng ta, nhà Trịnh gia gia của đệ sắp phân tài sản, phải viết văn thư, nhưng mà cha ta bê đồ đạc làm tay bị thương, bây giờ không cầm được bút, trong thôn trừ một trưởng thôn là cha ta ra cũng chỉ có đệ biết chữ thôi, đệ mau đi viết giúp một tờ văn thư đi, mọi người đều đang đợi đệ đó.”
Nghe vậy, Khương Nguyệt liền biết rồi, vị hán tử này là Lục Tráng Ngưu, nhi tử duy nhất của trưởng thôn thôn Hoè Thụ.
Mọi người đều nói Lục Tráng Ngưu là do lấy cái tên như vậy, cho nên lớn lên mới tráng kiện như trâu vậy.
Mà cha của Lục Tráng Ngưu, cũng chính là Lục trưởng thôn, do năm đó trong số những người di dân là người duy nhất biết ít chữ, cho nên, lúc định cư lại thôn Hoè Thụ, mới được quan phủ chỉ định làm thôn trưởng.
Tiết Diễm đột nhiên bị kéo đi như vậy, lập tức quay đầu nhìn Khương Nguyệt một cái.
Thấy Tiết Diễm quay đầu, Lục Tráng Ngưu đang vội vã như ngồi trên lửa tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Khương Nguyệt, lập tức vỗ trán, kêu một tiếng: “Nguyệt Bảo à!”
Sau đó, liền lập tức há miệng kêu to: “Hồng Yên, Hồng Yên, cho ta mượn Tiểu Diễm chút nhé, muội trông Nguyệt Bảo chút nhé, tiểu hài tử còn nhỏ như vậy, đừng có để lạc mất đấy nhá.”
Khương Nguyệt vốn đang định trốn vào núi: “……”
Tiết Diễm: “……”
Dư Hồng Yên đang ở trong bếp rửa bát đũa, nghe vậy, vội chạy ra sân, cao giọng cười đáp lại: “Được, Tráng Ngưu ca huynh cứ đưa Tiểu Diễm đi đi, Nguyệt Bảo để ta trông cho, nhưng mà huynh để nó về sớm trông Nguyệt Bảo nhé, lát nữa ta còn có chuyện, không trông Nguyệt Bảo mãi được đâu.”
“Được được được, một lúc thôi rồi thả Tiểu Diễm về nhà ngay.” Lục Tráng Ngưu vừa đáp lời vừa dẫn Tiết Diễm rời đi.