Tiết Tứ Hổ không tiếp tục chủ đề này, hắn hỏi hai cục cưng của mình: “Hai đứa đã ăn xong chưa?”
“Ăn xong rồi ạ.” Khương Nguyệt và Tiết Diễm trả lời.
“Vậy hai đứa ra chỗ bóng râm dưới gốc cây kia ngồi đi,“ Tiết Tứ Hổ nói. “Nơi đó mát mẻ hơn, đừng ngồi trong lán này nữa, trong này quá nóng, người khác vì ăn băng nên nhất thời không cảm thấy trong lán nóng, nhưng hai đứa còn nhỏ, không thể ăn nhiều đồ lạnh liên tục như vậy, cơ thể sẽ không chịu được, ra chỗ bóng râm dưới gốc cây ngồi đi, vừa hay cũng không có người cần viết giấy bán hàng, nếu có người đến đặt băng, ta sẽ nói trong nhà chỉ làm được bấy nhiêu băng, không thể đặt chế thêm nữa, hai đứa không cần lo lắng.”
Khương Nguyệt và Tiết Diễm thế nhưng không quan tâm đến những việc này, vì quầy hàng có đủ người, không cần đến bọn họ, họ cũng có thể ra chỗ bóng râm ngồi. Vì vậy, Tiết Diễm liền một tay ôm hai chiếc ghế xếp nhỏ, tay kia dắt bàn tay nhỏ bé của Khương Nguyệt đi.
Chỗ có bóng râm này cách quầy hàng của họ năm mươi bước chân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây