Có lẽ vì trong đó có bột ngô, nên có mang chút vị ngọt. Còn có hương vị của bánh cao lương nữa.
Dù là như vậy, Khương Nguyệt cũng chỉ ăn một cái bánh cao lương.
Nàng thấy, Tiết Diễm cũng chỉ ăn có một cái.
Lưu Quế Hà và Lý Hà Hoa vội vội vàng vàng ăn mỗi người hai cái bánh cao lương, uống thêm một bát canh rau dại to, sau đó lại vội vội vàng vàng xách làn trúc đựng đồ ăn sáng, mang theo cuốc đi ra bãi đất hoang.
“Nương, đại tẩu.” Tiết Diễm gọi họ lại: “Hai người nhớ trông chừng Ngũ ca một chút.”
Rõ ràng hắn vẫn có chút không yên tâm.
“Biết rồi.” Lưu Quế Hà và Lý Hà Hoa đều đáp ứng: “Nhưng mà nó đã đồng ý rồi mà, bây giờ cũng đang bận rộn ngoài ruộng với ba nó rồi mà, hôm nay có lẽ sẽ không đi vào núi học săn bắn gì đó đâu.”
Thấy Lưu Quế Hà và Lý Hà Hoa đều đi rồi, Tiết Diễm vẫn đứng ở cửa nhà dùng ánh mắt dõi theo, Khương Nguyệt bèn bước tới, hỏi: “Sao thế, vẫn không yên tâm sao?”
Tiết Diễm vẫn nhìn về phía bóng lưng nương và đại tẩu hắn đã đi xa: “Vẫn cứ thấy không chân thực.”
“Vậy huynh cũng ra ruộng đi, tận mắt nhìn huynh ấy, không phải huynh sẽ yên tâm rồi sao?” Nàng gợi ý.
“Vậy muội thì sao?”
Đây là hiểu ra nàng sẽ không ra ruộng, bảo hắn tự mình đi sao.
Nói chuyện với người thông minh, đúng là không phí sức.
Khương Nguyệt thấy cảm giác này cũng khá tốt, khó lắm mới gặp được một người thông minh như vậy.
“Ta không đi đâu.” Khương Nguyệt nói. Sau đó, nàng đè thấp giọng nói: “Ta nhắm trúng con gấu đen mà huynh nói kia, ta phải vào trong núi.”
Tiết Diễm: “……”
Trầm mặc một lát, hắn mới nói: “Muội biết rồi.” Nếu không sao có thể tin hắn như vậy, cho rằng trong núi sâu thật sự có con gấu đen.
“Ừm, biết rồi.” Chuyện huynh trọng sinh.
Tiết Diễm gật gật đầu: “Ta sẽ giúp muội tìm lý do.”
Cũng ý là để cho nàng đi rồi.
Đến lúc đó nếu như có người hỏi nàng đi đâu rồi, hắn sẽ tìm lý do che mắt giúp nàng.
“Cảm ơn.” Sau đó, nàng chỉ ra sự thật: “Huynh hình như không lo lắng ta nhỉ.”
“Muội biết rõ có gấu đen còn muốn đi, tự nhiên có thể tự bảo vệ được mình.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Về sớm một chút.”
“Ừm.”
Do dự mất một lúc, Tiết Diễm vẫn lại mở lời: “Nhờ muội một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cố gắng đừng để cho người khác phát hiện ra muội không đúng.” Nàng như vậy lộ liễu quá rồi. Nói thật lòng thì, hắn có chút hoang mang.