Nghĩ như vậy, Khương Nguyệt liền dựa theo kế hoạch của nàng, thao tác trên bảng điều khiển.
Đầu tiên chọn giống ngô vàng, sau đó lại chọn các loại hạt giống ngô trắng, tím, đen, bỏ hết chỗ hạt giống đó vào phòng ươm mầm vạn năng, đợi một ngày sau, thành cây con khoẻ mạnh, nàng liền có thể lấy ra cấy ghép, thay giống trên một mẫu đất trồng ngô kia của nhà Tiết Đại Phú bất cứ lúc nào rồi.
Đợi làm xong xuôi mấy thứ này Khương Nguyệt ra khỏi không gian để đi ngủ.
Năng lực thích ứng của nàng rất mạnh, cũng không có gì mà không quen cả, vừa nhắm mắt lại liền dần dần chìm vào giấc ngủ, tiến vào trong mộng rồi.
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Khương Nguyệt đã tỉnh dậy rồi.
Không có thói quen ngủ nướng, nàng liền trực tiếp dậy luôn, bắt đầu thay y phục.
Người nhỏ, y phục nàng mặc cũng nhỏ.
Mặc xong y phục, mới bước xuống giường, bắt đầu đi giày vào.
Đang lúc vặn eo vươn vai, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ, ngay sau đó, giọng Lý Hà Hoa liền truyền vào: “Nguyệt Bảo, muội tỉnh rồi đó sao? Ta nghe thấy trong phòng muội có tiếng động.”
“Dạ.” Khương Nguyệt lập tức cao giọng đáp lại một tiếng, vội chạy ra mở cửa, sau đó, liền thấy trong tay Lý Hà Hoa cầm một cây lược gỗ, còn có mấy sợi dây buộc tóc đỏ, muốn giúp nàng chải đầu.
Hôm qua đầu tóc của nàng chỉ tuỳ tiện buộc lên, kiểu tóc của người cổ đại nàng không biết cách chải lắm, cũng không định tốn thời gian vào việc đầu tóc mấy.
Bây giờ, thấy Lý Hà Hoa vẻ mặt đầy mong đợi, Khương Nguyệt há há miệng, cuối cùng lại không nói ra được câu từ chối.
Chỉ có thể ngoan ngoãn bê ghế ra, ngồi xuống trước mặt Lý Hà Hoa, để Lý Hà Hoa giúp nàng búi tóc.
Lý Hà Hoa búi tóc rất tỉ mỉ, mãi một lúc sau mới búi xong cho nàng.
Bên trên là hai búi tóc nho nhỏ, bên dưới bện rất nhiều bím tóc buông xuống, lại phối thêm dây buộc tóc màu đỏ, nàng vốn dĩ đã trắng trẻo non mềm, phấn điêu ngọc khắc rồi, bây giờ búi tóc xong lại càng thêm trắng như tuyết, lại thêm cặp mắt to tròn như quả nho đen vậy, khiến cho người khác yêu thích không thôi.
Trông cũng quý báu không chịu được.
“Chẳng trách người ta đều nói muội là nữ bảo bảo xinh đẹp nhất tám thôn mười dặm quanh đây.” Tiết Ngũ Hổ vừa nhìn thấy liền chạy tới, yêu thích không thôi. Cúi người xuống, hai tay chống đầu gối, nhìn thẳng vào nàng.
Khương Nguyệt có chút hối hận để cho Lý Hà Hoa chải đầu giúp nàng rồi…