Khương Nguyệt lại cảm thấy Tiết Diễm khách khí quá rồi, nàng bây giờ đã là một thành viên trong nhà này rồi, đương nhiên cũng không muốn Tiết Ngũ Hổ xảy ra chuyện gì.
Còn về chuyện săn bắn, nàng đi là được rồi, không cần Tiết Ngũ Hổ đi.
Có gấu đen?
Không tồi.
Bắt được về, có thể bán được không ít bạc đâu.
Ngày mai nàng phải kiếm cớ len lén vào núi một phen.
Tiết Diễm và Khương Nguyệt mỗi người đều có suy nghĩ riêng, lại đều không biết, Tiết Ngũ Hổ bắt đầu và miếng cơm to lại nghĩ thầm trong lòng, người trong nhà đều không muốn để hắn ta đi, chỉ có thể trước tiên đáp ứng đã, ngày mai hắn ta lại nghĩ cách lén đi cùng đám Trụ Tử vậy.
Ăn cơm xong, Khương Nguyệt đặt bát xuống, Lý Hà Hoa liền tới gọi nàng như dỗ dành hài tử vậy: “Nguyệt Bảo, đi đi đi, đại tẩu giúp muội tắm rửa, nhanh chóng đánh răng rửa mặt thôi, trời sắp tối rồi, tối rồi là không nhìn thấy gì nữa đâu.”
Khương Nguyệt: “…”
Cũng chỉ có thể im lặng một lúc, Khương Nguyệt bèn nói: “Đại tẩu, muội tự tắm được.”
“Trời, Nguyệt Bảo nhà chúng ta giỏi như vậy sao, đã tự biết tắm rửa rồi. Vậy Đại tẩu xách nước giúp muôi, muội vào phòng đợi đại tẩu trước đi.”
Khương Nguyệt há miệng, định nói nàng có thể tự xách, nhưng lại ý thức được bây giờ phải tận lực giấu sự thay đổi của mình, bèn bỏ qua, để cho Lý Hà Hoa giúp nàng xách nước nóng tới vậy.
Lý Hà Hoa rất gầy, gầy như cành trúc vậy, nhưng tay chân lại cực kì nhanh nhẹn tháo vát, chỉ một lúc sau đã xách tới nửa thùng nước nóng cùng một thùng nước lạnh rồi.
Trong thùng còn có một cái gáo múc nước.
Khương Nguyệt bây giờ chỉ là một đứa nhỏ, thùng tắm quá cao, không tiện dùng thùng tắm lắm, bèn lấy một cái chậu rửa, đặt vào vị trí trước kia để bàn học trong căn phòng nho nhỏ của nàng.
Lý Hà Hoa xách nước nóng nước lạnh tiến vào, cũng đặt ở vị trí đó.
Ở đó còn đặt một cái ghế gỗ nhỏ.
Khương Nguyệt lấy ra một bộ thường phục nhỏ mới giặt sạch sẽ ở trong rương gỗ đặt ở tầng cuối cùng của giá sách, cũng cầm qua.
Một lát sau, thấy Lý Hà Hoa còn chưa ra ngoài, chỉ đứng một bên cười dịu dàng như mẹ hiền, vẫn còn muốn giúp nàng tắm rửa, cảm thấy nàng chỉ là một tiểu bảo bảo nhỏ bé thôi, Khương Nguyệt toát mồ hôi, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Đại tẩu, khụ … muội thực sự có thể tự tắm được, tỷ, tỷ có thể ra ngoài không?”
“Nguyệt bảo nhà chúng ta mới bao lớn chứ, đã biết ngại ngùng rồi sao.” Lý Hà Hoa cực kỳ ngạc nhiên, cũng tỏ vẻ rất khoa trương: “Được được được, đại tẩu ra ngoài, đại tẩu ra ngoài đâu.”