“Tiểu Diễm đệ!” Tiết Ngũ Hổ giống như là nghe thấy chuyện vô cùng buồn cười vậy, ha ha cười lớn: “Đệ đó là nằm mơ, lại không phải là thật!”
“Mơ sao có thể thành thật chứ, lại còn gấu đen?” Tiết Ngũ Hổ cười đau cả bụng: “Ngô Đại thúc săn bắn nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa thấy ông ấy gặp chuyện gì bao giờ, ta đã hỏi ông ấy rồi, ông ấy nói trong núi đó, cùng lắm là gặp phải mấy thứ hung mãnh như sói với lợn rừng thôi, căn bản không có gì khác Núi đó căn bản không có gấu đen đâu Tiểu Diễm!”
Còn chưa đợi Tiết Diễm nói gì, Tiết Ngũ Hổ lại nói: “Hơn nữa, ta lại không phải đi một mình, ta sẽ đi cùng Ngô Đại thúc mà, còn có những người khác đi cùng, mọi người cẩn thận một chút, cùng nhau đối phí, cho dù gặp phải lang sói hay lợn rùng cũng không sợ. Nhưng mà đệ đã quan tâm người ca ca này như vậy, ta cũng vẫn rất vui đó. Đúng là đệ đệ tốt của ta!”
Nói xong, Tiết Ngũ Hổ còn cực kỳ vui vẻ vòng tay ôm lấy bờ vai đơn bạc của Tiết Diễm. Cảm thấy đệ đệ này đúng là không tốn công thương yêu.
Thấy Ngũ ca nhà mình không quan tâm chuyện này, Tiết Diễm liền cảm thấy đau đầu, ngữ khí cũng có chút bất đắc dĩ: “Ngũ ca, loại chuyện này, thà tin là có còn hơn không…”
“Tiểu Diễm nói đúng.” Tiết Đại Phú bọn họ đều nghĩ cũng không nghĩ lần lượt mở miệng. “Loại chuyện này, bất luận là thật hay giả, vẫn nên tin đấy, nếu mà đệ thực sự có chuyện gì, lúc đó thì muộn rồi.”
“Ngũ Hổ à.” Lưu Quế Hà bắt đầu thành khẩn, cũng ngữ khí mềm mỏng nói: “Chuyện con học săn bắn hay là thôi bỏ đi, chỉ cần con bình an, cho dù không học săn bắn nữa cũng không sao, nhưng nếu con thực sự vì đi săn bắn mà xảy ra chuyện gì, con bảo nương phải sống làm sao? Hả?”
“Nương…” Tiết Ngũ Hổ cũng không sợ chết: “Con cũng mười bốn rồi, nên học việc gì đó thôi, nhà mình nghèo như vậy, con cũng muốn kiếm chút tiền giúp đỡ gia đình, Ngô Đại thúc đã đi săn bắn nhiều năm như vậy rồi cũng không có việc gì, sao đến lượt con lại cứ chắc chắn sẽ có chuyện chứ? Đã nói trong núi không có gấu rồi mà… Mọi người đây là muốn làm gì vậy chứ!”
Tiết Ngũ Hổ đặt bát đũa xuống cạch một cái, mất hết cả khẩu vị ăn cơm rồi.
“Bọn ta chẳng muốn gì cả, bọn ta chỉ mong con được bình an, không xảy ra chuyện gì thôi.” Tiếp lời là Tiết Đại Phú, hiếm lắm mới ra dáng đại gia trưởng một lần: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế đi, con vội vàng kiếm tiền làm gì, trong nhà lại cũng không vội bắt con kiếm tiền, hơn nữa Tiểu Diễm không phải cũng đã bán cái nghiên mực gì đó của nó được sáu lượng bạc rồi hay sao, lúc cần gấp cũng có thể chống đỡ được.”