Làm Ruộng Trong Núi Hán: Mạt Thế Kiều Kiều Ba Tuổi Rưỡi

Chương 4: Con cũng muốn ở nhà làng nông

Chương Trước Chương Tiếp

“Cảm ơn cha.” Rốt cuộc Tiết Diễm cũng ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn về dưới chân núi, nhìn thấy Khương Nguyệt đang nhìn về bọn họ.

Tiết Diễm cảm thấy kỳ lạ. Rốt cuộc là nữ nhi nhà ai mà trông xinh đẹp như vậy.

Nhưng Khương Nguyệt chỉ yên lặng, nhường đường cho bọn họ đi trước.

Đúng lúc này, Tiết Đại Phú cũng nhìn thấy Khương Nguyệt.

“Nguyệt Bảo, sao con lại đứng đây một mình vậy?” Tiết Đại Phú vội hạ đống củi trên vai xuống, sải bước đến bên Khương Nguyệt, hỏi.

Ông ấy ngồi xổm trước mặt Khương Nguyệt, tầm mắt ngang bằng Khương Nguyệt.

“Con muốn lên núi.” Khương Nguyệt rất bình tĩnh nói.

“Con lên núi làm gì chứ?” Tiết Đại Phú khó hiểu: “Đại bá và đại bá mẫu của con đâu rồi, sao lại yên tâm để một mình con ra ngoài như này? Nhà bọn họ chăm sóc con kiểu gì thế? Con mới bao nhiêu tuổi?”

Khương Nguyệt: “Nhà đại bá muốn bán con, con không muốn bị bán, nên bỏ đi, con muốn lên núi ở một mình.”

Nói rồi, nàng giơ bọc y phục trong tay lên cao, tỏ vẻ cho Tiết Đại Phú nhìn.

Lúc này, Tiết Đại Phú mới nhìn rõ bọc y phục trong tay nàng, lập tức oán giận rồi nói: “Lũ khốn khiếp! Mẹ con giao con cho bọn họ là để bọn họ chăm sóc cho con, vậy mà bọn họ dám đối xử với con như vậy. Một con nhóc như con lên núi ở một mình kiểu gì? Chỉ là một đứa nhỏ thì một mình sao mà ở được. Người lớn chúng ta còn chẳng dám ở trên núi qua đêm nữa là, đi, cùng đại thúc về nhà, đại thúc đòi lại công đạo cho con.”

Nói rồi, Tiết Đại Phú muốn dắt Khương Nguyệt trở về.

Nhưng Khương Nguyệt lại tránh được bàn tay của ông ấy, ánh mắt kiên định: “Con không về đâu, cả nhà đại bá mẫu không phải người tốt.”

Ngừng lại, rồi nàng nói tiếp: “Đại thúc, người đừng để ý, dù sao con cũng không về nhà đại bá đâu, người cứ coi như chưa nhìn thấy con đi. Con cảm ơn thúc.”

Nói rồi, Khương Nguyệt muốn vòng qua người Tiết Đại Phú và Tiết Diễm rồi đi lên núi tiếp.

Tiết Diễm nhường đường cho nàng giống như nàng vừa làm vậy.

Khương Nguyệt nhướn mày, không ngờ Tiết Diễm lại phối hợp và bình tĩnh như vậy. Không hề giống một đứa trẻ con chút nào.

Nhưng nàng không nghĩ nhiều, nàng đi qua Tiết Diễm.

“Ấy, không được. Một đứa nhỏ như con không có người lớn thì ở đâu cũng không sống nổi đâu.” Tiết Đại Phú vội ngăn cản.

“Hay là thế này đi.” Tiết Đại Phú lại bắt đầu khuyên bảo: “Con không về nhà đại bá của con thì về nhà đại thúc đi. Sau này con ở nhà đại thúc, một nhà đại thúc chăm sóc con như người nhà, có được không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️