Lưu Quế Hà lập tức cười thật tươi: “Vậy tất nhiên là tốt, tất nhiên là rất tốt, đợi huynh ấy về, không cho huynh ấy đi làm công cho người khác nữa, trong nhà có bao nhiêu là việc, cả xưởng, tiệm miến, mùa màng, có việc nào không cần người? Huynh ấy ở ngoài một mình cũng không tốt, không ai chăm sóc, ở nhà có người nhà, ta cũng có thể giặt quần áo, cho huynh ấy ăn cơm canh nóng sốt, ở ngoài nhất định không được như vậy. Nếu hôm nay huynh ấy ở nhà, biết nhà cữu cữu các con như thế, không chừng lại đi làm gì cữu cữu con rồi đấy? Huynh ấy nóng tính nhất. Cữu cữu của các con cũng sợ huynh ấy nhất, đợi huynh ấy về, chắc là nhà cữu cữu con không ai dám đến nữa đâu.”
Nghe vậy, Khương Nguyệt càng tò mò hơn về vị Tam ca này.
Mặc dù giới hạn không cao bằng Tứ ca, nhưng tác phong làm việc có vẻ hợp với nàng.
Cũng thẳng thắn như nàng.
Không khỏi quay đầu lại, thấp giọng hỏi Tiết Diễm: “Tam ca luôn gây rắc rối cho người khác sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây