Làm Ruộng Trong Núi Hán: Mạt Thế Kiều Kiều Ba Tuổi Rưỡi

Chương 32: Quà của người lớn cho không thể không nhận.

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng trong lòng cả hai đều thấy ấm áp.

“Sao còn chưa ăn...” Tiết lão hán tỏ vẻ thất vọng.

Sau đó, Tiết lão hán nhìn Tiết Diễm: “Tiểu Diễm, con nói với gia gia rằng người xưa đã dạy “quà của người lớn cho là không thể không nhận”, con đã từng đọc qua sách rồi, là đứa trẻ hiểu lễ nghĩa, cho dù gia gia đưa con cái gì, con đều có lý để nhận lấy nó, chuyện ngày hôm nay là như thế nào?”

Tiết Diễm bất đắc dĩ.

Khương Nguyệt khá là kinh ngạc. Người ông nội này cũng khá thông minh.

Tiết Diễm không còn cách nào khác đành phải chắp hai tay lại, lễ phép cúi chào như Tiết lão hán ở trước, giơ hai tay cầm lấy một miếng.

Đây là lần đầu tiên Khương Nguyệt nhìn thấy Tiết Diễm cúi đầu, tuy nhỏ bé nhưng lại cư xử đúng mực, dáng người ngay thẳng, vô cùng vừa mắt.

Tiết lão hán lại nhìn Khương Nguyệt, dỗ dành nàng như trẻ con: “Nguyệt Bảo, con nhìn xem, Diễm ca của con đã nhận lấy rồi, con so với ca ca nhỏ hơn, có phải nên…” Ông lão nhìn nàng đầy mong đợi, đôi mắt già nua u ám nhưng dường như lại sáng ngời.

Khương Nguyệt không còn cách nào khác là phải nhận lấy nó.

“Được, được, được.” Thấy mọi người đều tiếp nhận, Tiết lão hán rất vui vẻ.

“Ông nội, ông cũng ăn đi.” Khương Nguyệt và Tiết Diễm đều bẻ chiếc bánh chà là đỏ trong tay thành hai nửa, đồng thời đưa vào miệng Tiết lão hán.

Tiết lão hán bị nhét vào miệng, ngẩng đầu cười đến mang tai: “Vẫn là các con biết thương gia gia. Vẫn là các con biết thương gia gia.”

Khương Nguyệt và Tiết Diễm cũng mỉm cười, rồi ăn nửa chiếc bánh chà là đỏ trên tay còn lại.

Gọi là bánh chà là đỏ nhưng thực chất nó chỉ ngọt một chút, hiển nhiên cũng không cho thêm nhiều đường.

Ở lại chỗ Tiết lão hán một lúc lâu, Khương Nguyệt và Tiết Diễm mới quay lại.

Vừa về đến nhà, Lưu Quế Hà đã đang nấu bữa tối rồi, còn Dư Hồng Yên thì đang ngồi trước cửa lò, dùng que củi nhét củi vào bếp.

Mặt trời vẫn chưa lặn, nấu cơm lúc này là vì muốn trước khi trời tối có thể ăn xong bữa tối, rồi tắm rửa đi ngủ.

Làm việc lúc bình minh và nghỉ ngơi lúc hoàng hôn, chính là ý nghĩa như vậy.

Cũng chính là không muốn mở đèn dầu cho đến khi trời tối, lãng phí dầu đèn. Nông dân có thể tiết kiệm thứ gì thì sẽ tiết kiệm.

Lưu Quế Hà thấy bọn họ trở về, lập tức cười nói: “Tiểu Diễm, ta quên mang cuốc về, hình như nó rơi xuống mương cạnh bãi hoang rồi, cha con bọn họ khả năng không biết, con đi một chuyến rồi lấy lại giúp ta. Nhân tiện, nói với cha con họ, nói rằng ta với con nấu cơm rồi, nói bọn họ có thể trở về rồi, đừng làm muộn như vậy, trời tối sẽ không an toàn đâu.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️