“Tẩu tử, tại sao phụ thân lại như vậy? Dù sao ta cũng là con dâu của ông ấy, thế mà lại làm ta mất mặt trước mấy bọn nhỏ như vậy. Vừa rồi Tiểu Diễm và cái gì mà Khương Nguyệt kia đều đang nhìn ta. Tam ca cũng thật là, nhặt một đứa rồi mà còn không đủ, còn nhặt thêm một đứa khác, mà không sợ liên lụy chúng ta.”
Đó là thím tư Trương Mỹ Lệ oán hận uất ức phàn nàn.
“Thím tư, đã làm người thì nhất định phải có lương tâm!” Tiền Thải Ngọc vốn luôn thẳng thắn, có thể giải quyết mọi chuyện rõ ràng, lập tức hung hăng đả kích nàng. “Những đứa trẻ được tam đệ đón về luôn là do đệ ấy tự mình nuôi nấng. Có khi nào chúng làm phiền chúng ta không? Nhà tam thúc cũng chưa bao giờ mượn chúng ta một xu. Nên đừng nói bậy nữa!”
“Là ta nói sai rồi. A, ha ha ha…” Trương Mỹ Lệ đi cùng với khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của nang ta, đôi mắt đã hơi nheo lại giờ lại càng nheo hơn, như hai dòng ngắn ngủi trên khuôn mặt to vậy: “Nhưng đại tẩu, đại tẩu đã nghe nói chưa? Tiểu Diễm sẽ không lên thị trấn học nữa, còn nói rằng muốn trồng trọt hoa màu cơ.”
“Nghe nói, xảy ra chuyện gì?”
“Còn xảy ra chuyện gì nữa?!” Trương Mỹ Lệ cường điệu như muốn nhảy dựng lên, hai mắt trợn to như chuông đồng. “Thế thì tính là cái gì thần đồng? Ta nghĩ tam ca và phụ thân chỉ là khoe khoang đến tận trời thôi, không phải nói nó có thiên phú học tập sao? Ta nghĩ chắc Tiểu Diễm không thể học hành tốt được ở trên trấn nên thằng bé mới trở về.”
“Tam đệ với phụ thân của chúng ta khoe khoang đến tận trời bao giờ? Không phải là chúng ta chưa thấy Tiểu Diễm thông minh như thế nào. Chỉ cần thằng bé nhìn thấy một lần, là nó đã có thể ghi nhớ chúng một cách chắc chắn. Cho nên đừng bốc phét nữa.”
“Ta bốc phét bao giờ, những gì ta nói đều là sự thật.” Trương Mỹ Lệ lo lắng: “Nếu không thì tại sao thằng bé lại đột nhiên nghỉ học và quay lại làm trồng trọt? Chắc chắn nó đã chán nản vì không thể học tập tốt trong thị trấn nên mới chạy về. Mọi người đều nói như vậy, và ta cũng không phải là người duy nhất nói điều đó.”
“Nói nhỏ lại và cẩn thận đừng để Tiểu Diễm nghe thấy. Nếu phụ thân mà nghe thấy điều này, sẽ còn tệ hơn nữa đấy.”
“Sợ cái gì.” Tuy nàng ta nói như vậy, nhưng giọng Trương Mỹ Lệ đã nhỏ hơn nhiều, nàng ta lẩm bẩm: “Ta không thể chịu được bộ dạng của phụ thân và nhà tam ca yêu quý nó như vậy, thực sự nghĩ rằng nó có một tương lai tươi sáng cơ. Bây giờ thì thật xấu hổ, đến cả ta cũng thấy xấu hổ.”