Làm Ruộng Trong Núi Hán: Mạt Thế Kiều Kiều Ba Tuổi Rưỡi

Chương 3: Tiết diễm 2

Chương Trước Chương Tiếp

Có lẽ còn có thể trồng cây trên núi, nàng có không gian, có thể ươm mầm để trồng, cũng có thể đi săn, tóm lại không chết đói được.

Còn tương lai, thân thể này của nàng mới ba tuổi rưỡi, tương lai còn dài, sau này nghĩ sau, nàng không nóng vội.

Khương Nguyệt đi từng bước một lên núi.

Ruộng lúa hai bên đê ruộng có nông dân đang nhổ cỏ lúa, cỏ lúa này nhìn rất giống cây lúa, có thể do những người nông dân này quá chăm chú nhổ cỏ nên không có ai chú ý tới nàng.

Mãi đến khi đi tới chân núi, nàng trông thấy có một người nông dân đại khái hơn bốn mươi tuổi, mặc áo ngắn vải thô, lưng hơi còng đi trên đường xuống núi, vác một một gánh củi nặng nề.

Trong trí nhớ của nguyên chủ có người này, là Tiết Đại Phú ở thôn bên cạnh, trước đây nguyên chủ từng lên núi đốn củi với nương, không ít lần thấy người này, người này cực kỳ tốt bụng, ông ấy và nương tử của ông ấy còn từng đốn củi cho nhà nguyên chủ nhiều lần.

“Tiểu Diễm, con thật sự nghĩ kỹ rồi à, không đi lên trấn đi học nữa sao?” Tiết Đại Phú vừa gánh củi xuống núi, vừa quay đầu nói chuyện với con trai nhỏ sau lưng ông ấy.

Cũng bởi vì ông ấy quay đầu, nên ông ấy vẫn chưa nhìn thấy Khương Nguyệt.

Nghe vậy, lúc này Khương Nguyệt mới phát hiện, có một bé trai nhã nhặn, ăn mặc phong phanh đi phía sau Tiết Đại Phú.

Bé trai hơi tốn sức vác một bó củi nhỏ, ăn mặc không giống con nhà nông chút nào, mặc áo dài màu trắng làm từ vải chất liệu không tốt lắm, hẳn là một người đọc sách.

Cộng thêm việc Tiết Đại Phú gọi hắn là Tiểu Diễm, gần như trong nháy mắt, Khương Nguyệt đã phản ứng lại, đây chính là con trai Tiết Diễm bảy tuổi của Tiết Đại Phú.

Thực ra không phải con trai ruột, Tiết Đại Phú nhặt được Tiết Diễm.

Nhưng từ nhỏ Tiết Diễm có trí nhớ siêu phàm, mười dặm tám thôn quanh đây được coi là thần đồng, ai ai cũng biết nhà Tiết Đại Phú là do Tiết Diễm.

Bốn tuổi Tiết Diễm bị đưa lên trên trấn đọc sách, quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần.

Cái tên 'Diễm' là do tiên sinh trên trấn giúp hắn đặt.

Nguyên chủ và Tiết Diễm chưa từng gặp nhau.

“Không đi.” Tiết Diễm thấp giọng. Hạ mắt, nhìn xuống đất, đỡ lấy bó củi trên lưng. Một hồi sau, hắn nói: “Cha, con muốn ở nhà làm nông.”

“Bán lưng cho trời, bán mặt cho đất thì có gì tốt chứ...Trời ơi!” Tiết Đại Phú thở dài thườn thượt: “Chẳng hiểu sao tự nhiên lại không chịu đi học, đầu óc con tốt như vậy cơ mà, có ai mà không khen con thông minh chứ? Có tiên sinh nào mà không khen con, nói rằng tương lai nhất định con sẽ có tiền đồ chứ... Thôi, cưỡng ép con cũng chẳng vui gì, ta và mẹ con cũng khó chịu, thôi thì cứ vậy, không đi cũng không sao.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️