“Đại Quý huynh đệ, các ngươi hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi.” Trần lão nhị cười nịnh nọt: “Người trong thôn các ngươi nhiều như vậy, ai dám to gan đến thôn của các ngươi đánh người trắng trợn vậy chứ, các ngươi thấy đúng không?” Vừa nói ông ta vừa đá một chân vào người bát đệ của mình: “Sao không mau xin lỗi Đại Quý huynh đệ đi! Nhìn những gì ngươi đã làm kìa!”
Trần lão bát lập tức quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Tiết Đại Quý: “Đại Quý, ngươi tha cho ta đi, đừng đi báo quan, nếu bây giờ ngươi đi báo quan thì ta sẽ xong đời, ta cũng chỉ muốn sinh một đứa con trai để kế thừa chuyện hương khói gia đình, chuyện này ai mà không muốn, nể tình ta không có ý xấu nào khác với ngươi, ngươi tha cho ta đi, có được không?”
“Cái gì gọi là ngươi không có ý xấu nào khác với ta, ngươi còn mong cho ta chết sớm để ngươi và Trương Mỹ Lệ có thể thực sự trở thành người một nhà!” Tiết Đại Quý hét to.
Khi Trần lão bát nghe vậy, ông ta lập tức hiểu ra Tiết Đại Quý đã nghe thấy những gì ông ta và Trương Mỹ Lệ nói trên con dốc bên ngoài thôn Trần Gia, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Ông ta càng khóc lóc van xin, còn quỳ lạy: “Tha cho ta đi, xin ngươi tha cho ta đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây